Em đã từng khép lòng mình lại, không mở lòng với bất kỳ ai vì sự tự ti của bản thân, thấy mình không có nhan sắc cũng không có tài năng đặc biệt gì. Em đã sống với sự mặc cảm đó bao nhiêu năm qua và cho tới khi anh xuất hiện..... Anh – một người con trai ga lăng, cao ráo, đẹp trai, giỏi giang....có biết bao nhiêu vệ tinh xung quanh. Nhưng anh đã dành thời gian quý báu của mình cho em. Anh đã xuất hiện, bên cạnh em mỗi khi em cảm thấy yếu đuối nhất. Chính anh đã khiến em tự tin hơn về bản thân của mình, rằng mình cũng đáng có được sự yêu thương. Sự ân cần, chu đáo của anh làm em có cảm giác hạnh phúc khi có người luôn bên cạnh yêu thương, che chở, bảo bệ mình. Em vẫn nhớ cái ngày đầu tiên vào công ty làm, anh ngồi đối diện em và thế là em với anh biết nhau. Mới đầu chỉ là những lời xã giao bình thường và dần dần anh bắt đầu hỏi han, quan tâm em nhiều hơn từ công việc đến cuộc sống thường ngày. Sự tinh tế, quan tâm của anh đã khiến em rung động, nhầm tưởng về mối quan hệ giữa hai người và không biết tự bao giờ, từ quý mến anh em đã thích anh mất rồi.
Tròn 1 năm làm việc chung với anh, em lấy hết lòng can đảm của mình để làm một việc em chưa bao giờ nghĩ đến, đó là tỏ tình với người con trai mình thích. Em hẹn anh đến quán cà phê mà hai đứa thường đi. Em đã tưởng tượng trong đầu một cái kết hạnh phúc và đầy trọn vẹn. Nhưng không chính ngày em lựa chọn chiếc váy trắng tinh khôi để xuất hiện trước mặt anh và bày tỏ tình cảm cảm của mình là ngày em bị nhấn chìm trong sự tổn thương và đau khổ biết chừng nào. Em đã tự tin thốt lên 3 từ “Em thích anh” và em đã chờ anh nắm lấy bàn tay em, nói câu “Anh cũng thích em”. Vậy mà khi em nói ra 3 từ thiêng liêng ấy, anh đã cười và xoa đầu em nói rằng: “Con bé ngốc này, anh có người yêu rồi. Anh chỉ xem em như một đứa em gái của anh mà thôi”. Anh vừa nói dứt câu, em ngẩn người ra, không thể tin được những gì mình vừa nghe. Vậy thì sự quan tâm anh dành cho em là thứ tình cảm gì? Chỉ là tình đồng nghiệp, tình cảm của người anh trai dành cho em gái ư? Em cố kìm nén lại nước mắt để giữ lại cho mình chút tự trọng. Em chỉ biết cười trừ và tự động viên bản thân rằng rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Có lẽ người cùng tâm trạng với em đã viết nên bài “Em gái mưa”, những giai điệu và câu từ nghe sao thấy nhói tim quá...
“Mình hợp nhau đến như vậy thế nhưng không phải là yêu
Và em muốn hỏi anh rằng chúng ta là thế nào
Rồi lặng người đến vô tận, trách sao được sự tàn nhẫn
Anh trót vô tình thương em như là em gái.”
Em tự trách mình sao mà ngốc thế, vội vã tin rằng có một người con trai tài sắc vẹn toàn như thế lại yêu một người không có tài và sắc như em. Em đã quá ngây thơ cứ tin rằng cô bé lọ lem được yêu hoàng tử như câu chuyện cổ tích trong truyện tranh nhưng đời không như là mơ...Anh chỉ xem em là một cô em gái, vậy tại sao anh lại hành động như thể tình cảm của một người con trai dành cho cô gái mình yêu? Để rồi em nuôi hy vọng một cách ảo tưởng và nhận lại kết cục bi thương như thế này. Em đã cứ ngỡ rằng trong tim trái tim của anh cũng có một khoảng trống dành cho em như vị trí của anh nằm trong trái tim của em vậy. Nhưng không em cũng giống như bao cô em gái khác của anh. Em cũng chỉ là một trong số rất nhiều cô em gái kia đã từng được anh quan tâm. Và rồi anh đã xem em như “em gái mưa” và không thể đáp trả lại tình cảm của em thì em đành cất giữ, gói gém lại những tổn thương, vụn vỡ trong trái tim của mình và ra đi lặng lẽ. Em đã chọn cách rời khỏi công ty và tìm đến nơi làm việc mới để em không phải đụng chạm mặt anh nữa. Em không đủ dũng cảm để đối diện và không muốn mình bị tổn thương trong mối quan hệ mà em đã lầm tưởng. Kể từ ngày đó, anh với em như hai người xa lạ, như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp lại nhau nữa rồi.
Giờ đây, trái tim đã không còn nhói đau mặc dù những vết thương khi xưa chưa hẳn đã lành lặn. Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, em vẫn phải bắt đầu cuộc hành trình mới, mở lòng và đón nhận những tình cảm của những người vì em mà rẽ ngang. Em vẫn thầm cảm ơn anh vì đã giúp em mạnh mẽ, trưởng thành hơn, tự đứng dậy sau những vấp ngã và tự tin với chính con người của mình. Cảm ơn anh – chàng trai đã xuất hiện trong một phần thanh xuân tươi đẹp của em!