Anh đã từng muốn từ bỏ chứ, yêu đơn phương đau lắm…
Anh còn nhớ rõ cái buổi chiều mà chúng ta gặp nhau, là một chiều thu trải đầy nắng vàng, một sợi nắng vô tình vương trên môi em đã làm anh say đắm mãi về sau. Nụ cười ấy là cái chạm đầu tiên của em vào tim anh và hình ảnh em từ đó tồn tại trong trái tim anh đầy ngọt ngào và đáng trân trọng. Chẳng giống tôi, một chàng trai khá nghịch, ương bướng và lười học, em là một cô gái nhẹ nhàng tựa làn mây sớm, nụ cười tỏa nắng khiến lòng này thổn thức. Dần tìm hiểu về con người em, anh càng thêm yêu người con gái này, em bao dung, tử tế, dễ thương và luôn vui vẻ, chỉ riêng việc nhìn thấy em thôi cũng đủ khiến ngày hôm ấy của anh ngập tràn năng lượng tích cực. Nhiều khi anh tự hỏi lòng mình: Liệu cô gái anh yêu liệu có yêu anh không ?!
Giữa hàng tỷ con người, gặp được một người khiến trái tim cảm thấy rung động là chuyện thật khó khăn. Gặp được hai trái tim cùng lúc rung động còn khó hơn gấp bội phần. Nhưng không thử thì không biết phải không, tôi dần bắt chuyện và tỏ ý quan tâm đến em. Thái độ của em rõ ràng là không quan tâm, thực ra tôi cảm nhận được rằng chỉ là mình đang đơn phương người ta nhưng vẫn luôn cố chấp nghĩ rằng: Cứ kiên trì theo đuổi rồi có một ngày trái tim em sẽ rung động ngược lại.
Yêu đơn phương chính là nói ít một câu thì sợ hối hận, thêm một câu thì sợ làm phiền, chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Thế rồi cũng có một ngày tôi mạnh dạn tỏ tình, chẳng khác xa nhiều so với những thứ tôi đã tưởng tượng – em từ chối. Từ những người bạn bỗng chốc trở nên khoảng cách, trống rỗng và xa lạ. Bỗng nhiên hiểu được một chân lý thế này, hóa ra yêu đơn phương cũng sẽ thất tình …
Lý trí chẳng thắng nổi trái tim
Có một câu nói rất thấm thế này “Yêu thầm, là câu chuyện của hai người chỉ do một người viết nên”… Rồi ngày đau lòng nhất cũng đã tới, cái ngày mà anh biết chắc sẽ đến nhưng chẳng bao giờ dám đối diện – người anh yêu có bạn trai. Còn gì đau đớn hơn nhìn người con gái mình yêu trao yêu thương cho một ai đó khác. Giống như thể tình yêu vốn đang là của mình, chớp mắt một cái đã biến thành của người khác.
Tôi bắt đầu phải suy nghĩ đến việc “quên em”, chôn vùi những kí ức, tình yêu này và mọi kỉ niệm ấy vào quá khứ. Vì người em chọn không phải tôi, mãi mãi không phải tôi, tại sao vẫn ngoan cố đến vậy. Sau lần tỏ tình thất bại, tôi đã chọn giữ khoảng cách với em để tập quên đi, nhưng rồi tôi nhận ra rằng việc xa em còn kinh khủng hơn cả lời từ chối đó và tôi quyết định trở về bên em, là thằng bạn thân như trước.
Tình cảm không phải là thứ nói quên là quên được, trong tình yêu tiếng nói của con tim vẫn là thứ có sức nặng to lớn nhất. Lý trí nói phải quên em nhưng sao mỗi phút giây gần em, trái tim anh vẫn rung lên từng nhịp. Anh muốn nghe giọng em nói, muốn nhìn ngắm nụ cười của em, hãy cứ để anh được bên em như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt, dù người bên em đang chẳng phải là anh. Vì chẳng thể quên nên tôi lại nghĩ tích cực hơn thế này, đôi khi việc lặng lẽ đi sau bước chân một người bằng cả trái tim đã là yêu rồi, phải không ?!
Tình yêu này mang đến cho tôi những đớn đau, những day dứt và điên cuồng trong nỗi nhớ, nhưng cũng đẹp vô cùng. Được gặp em, yêu em cho cuộc sống của anh thêm phần thú vị, em cho anh động lực để sống và phấn đấu trong cuộc sống này. Cảm ơn em vì đã đồng hành trong anh suốt 5 năm vừa qua. Hãy cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên, anh không thể dùng lý trí để quên em, vậy thì hãy để thời gian trả lời cho kết thúc của đôi mình. Trong suốt 5 năm đơn phương em, anh đã luôn hạnh phúc vì được sống trọn vẹn từng khoảnh khắc với một trái tim yêu em chân thành.