Mưa thu mang bao hoài niệm!
Chẳng giống như Nàng mưa xuân kiều diễm, tha thướt dịu hiền, cũng nào phải Chàng mưa mùa hạ rào rạt sức trẻ thanh xuân, mà mưa thu tựa hồ như đôi trai gái những ngày hò hẹn, cứ tha thiết ân tình lúc đầy lúc vơi, mưa thu ngọt ngào với những dòng cảm xúc, gợi nhớ một thời lãng mạn Ta có nhau!
Anh đến! đến nhanh trong đời Em như cơn mưa thu vừa vội vã trút nước. Anh chạm lấy tim Em như bùa yêu được thắt chặt. Mình yêu nhau nhanh đến đỗi Em chưa kịp nghĩ đến điều đó thì tim Em đã lấp đầy hình bóng Anh. Anh như một chàng nghệ sĩ đa tình, với mái tóc bồng bềnh lãng tử, vóc hình của công tử thư sinh, lời anh hát như mật ngọt êm ru, tay anh đàn với những phím nhạc hoà reo...mỗi lần Anh đến thăm, nụ cười trên môi Anh luôn bừng nở, ánh mắt hiền hoà như nhốt cả hồn Em.
Anh ơi! Trời mưa làm chi, cho ướt áo Em mặc, cho đọng nước vành mi, cho lưu luyến ngày chia ly, cho sầu bi dài muôn thuở. Trời mưa làm gì giữa mùa thu lá vàng rơi mấy độ, từng chiếc lá lìa cành sau sứ mệnh trời ban, lá kia khác nào hồn Em , Anh nhỉ! đang vỡ vội vàng thành ngàn mảnh chiều thu. Cơn mưa thu lại miết vào thịt da những cơn lạnh bất chợt, siết Em trong hoang vắng lạnh lùng khi hoài niệm hãy còn vẹn nguyên.
“Xin em đừng trách trời mưa
Xin em đừng trách người xưa vô tình
Chỉ vì một nụ cười xinh
Cơn mưa bất chợt cho mình quen nhau”
Cũng mưa thu độ ấy, vô tình sóng mắt mình chạm lấy đời nhau. Thời gian làm quen và yêu nhau nhanh hơn cả cơn mưa thu năm ấy...mình có nhau trong đời đẹp từng khoảnh khắc, phút giây. Em có Anh! Em tự hào về điều đó. Cả đám con gái trong trường cứ nhìn Em với ánh mắt trầm trồ, ngưỡng mộ. Chẳng phải họ ngưỡng mộ Em mà họ đố kị vì Em có Anh – chàng công tử Hà Thành hào hoa lãng tử. Dường như biết mình chịu sự giới hạn của thời gian nên việc tìm hiểu về nhau, mình bỏ qua tất cả...chỉ biết rằng Ta được yêu nhau mà thôi...Cũng trong chiều mưa thu, khi đang nép mình trú lạnh, Anh đến tìm dang rộng một chiếc ô...lời Anh ngỏ, Em e ấp gật đầu...rồi từ đó, duyên tình mình se kết...
“Mái hiên ngày ấy mưa ngâu
Gặp em mưa ướt mái đầu tóc xanh
Ngượng ngùng em ngước nhìn anh
Mỉm cười khi thấy anh giành chỗ cho”
Em nhớ mãi chuyến du lịch đầu tiên mình có nhau, khi về vùng biển. Anh đèo Em trên chiếc xe cũ, cùng ngắm biển lúc bình minh, cùng tĩnh lặng khi hoàng hôn. Sóng đôi trải dài trên cát trắng, mình hẹn thề suốt kiếp nguyện có nhau. Vẫn là Anh, ôm chầm Em từ phía sau, chỉ về phía biển, chứng minh rằng tình Anh đầy như nước biển mênh mông. Trên cát trắng, nơi trái tim Anh vẽ, tên chúng mình đẹp tựa ngày vu vi. Những ngày mưa, Anh cùng Em che ô dạo bước, cùng nói cười, hứa hẹn những tương lai. Mỗi khi ngang bước gần một trường tiểu học nào đó, Anh vẫn thầm thì nói nhỏ: “ Con của mình học trường này Em ha”...Em e ấp đấm nhẹ vào vai Anh, mặt đỏ hồng thẹn thùng những ước mơ...
Có Anh rồi sao giờ lại mất Anh?
Phải chăng khi ấy có Anh nên Em nào biết lạnh, nào biết rằng mưa thu buồn đến thế này đâu. Biển vẫn còn đây, mênh mông đến vô tận, nước một màu xanh biếc mãi thuỷ chung, còn thề hứa Anh trôi về đâu Anh hỡi! sóng đánh tan rồi tên chúng mình năm xưa...
Em đã tin đã trao lời hẹn hứa, cứ mãi chờ mãi đợi bóng người đi. Anh ra đi, mưa thu đã mấy lượt, mà bóng người khuất mãi chẳng hồi âm. Có Anh thật nhanh như cơn mưa thu chóng đến rồi mất Anh cũng thảng thốt đến ngỡ ngàng sớm qua...Phải chăng điều gì đến vội vàng cũng ra đi chóng vánh? Thử phép so sánh giữa mưa thu chiều nay và chuyện tình chúng mình, Em cảm rằng cũng ngọt ngào lãng mạn đến nên thơ, cũng nhanh đến nhanh đi sầu mấy độ. Xa nhau rồi, biết rằng Em mất Anh!
Ngày Em tiễn biệt, Anh luyến lưu hẹn ước, sẽ quay về...Em mãi đợi và ngơ ngẩn nhận ra mình là kẻ ngốc nhất quả đất này. Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì. Làm sao Anh có thể yêu Em dài lâu ? khi Em xuất thân chỉ là một cô gái quê mùa vùng biển. Làm sao Anh và gia đình Anh có thể chấp nhận để Anh rũ bỏ tương lai về bên Em? Và làm sao họ có thể cưới Em cho Anh khi giữa chúng ta là cả trời khác biệt. Em đã quá dại khờ đến nỗi không có cả một địa chỉ để tìm Anh, Em quá ngu ngơ để con tim che mờ lý trí, để bây giờ tim vỡ tựa ti gôn. Vòng hoa năm nào Anh cài trên mái tóc như báo hiệu nỗi buồn vì người lỗi hẹn mà thôi!..
“Đâu ai học hết chữ ngờ
Thuyền tình xưa đã xa bờ yêu thương
Bây giờ mỗi đứa một phương
Tình ta như thể hai đường song song”
Có thể là gia đình Anh không chấp nhận, có thể là Anh quá bận nên quên, có thể là Anh đã thay lòng đổi dạ, có thể là Anh...và có thể...mọi thứ đều có thể, phải không Anh? Và giá như Em học nói từ giá như sớm hơn... thì có lẽ, cơn mưa thu chiều nay không đủ làm Em gục ngã, tuyệt vọng đến thế này đây.
“Tôi tắm mình trong cơn mưa tình yêu
Những giọt ngâu đau rát tái tê nhiều
Tàn cơn mưa chưa rũ sạch ân ái
Áo ngây thơ thay đổi nét phong trần”
Từ nay, đường Em bước, mình Em xin âm thầm gậm lấy nỗi cô đơn và người ấy – cố nhân – Em xin gọi! nhớ một thời ta đã từng yêu. Em sẽ quên những cơn mưa ngày ấy, quên chân thành quên cả người tình xưa. Mưa thu lại đến nhanh rồi đi nhanh và Em đã chọn rồi việc đi tiếp mà không còn Anh. Sau cơn mưa, Em tin trời lại sáng. Em sẽ lại tìm cầu vồng cho đời Em. Nơi phương xa, Em cầu chúc Anh hạnh phúc, để nơi này, Em cũng chẳng nhớ Mưa thu!
“Tôi tắm mình trong nổi đau tê dại
Ngơ ngác nhìn mọi sắc hương … Mờ phai
Giờ mới hiểu tình đời là cay đắng
Một cuộc đời vùi trong bụi … Mưa vay….”